Hôm nay, lật lại hòm thư mail, chúng tôi vô cùng bất ngờ khi nhận được tâm thư của một game thủ gửi cho mẹ trước khi bước vào kì thi đại học.
Chuyên mục Tâm Sự Game Thủ luôn đem đến cho người đọc những quan điểm cá nhân, những câu chuyện buồn vui, hài hước dí dỏm về tất cả những yếu tố có liên quan giới game thủ Việt. Hôm nay, chúng tôi sẽ ưu tiên một tâm sự, một câu chuyện vô cùng nhân văn đến với độc giả . Đó là tâm thư của anh chàng PhuocT****@gmail.com gửi cho mẹ mình trước khi bước vào kì thi đại học.
Mẹ thân mến, con Phước của mẹ đây,
Đã bao năm qua, mẹ vất vả nuôi con khôn lớn nhưng con đâu nào hay biết đằng sau nỗi vất vả, mẹ phải cố gắng lo toan mọi thứ, chăm lo từng bữa cơm, từng manh áo cho cả hai đứa. Kể đến hiện tại, bố mẹ cũng đường ai nấy đi được 6 năm rồi bởi bố chê mẹ quê mùa để rồi theo cô khác lên tỉnh làm ăn.
Mẹ buồn nhưng chẳng nói gì, chỉ tiếp tục bám vào nhà ngoại để nuôi con và em ăn học đầy đủ. Con từng nhớ mẹ nói rằng: “Hai đứa mày là điểm tựa lớn nhất của mẹ”, vậy thôi. Buồn thay, con lại làm ngược lại những gì mà mẹ kì vọng về con.
Ngày con còn bé, con là một đứa trẻ nhanh nhẹn, thông minh, chăm chỉ nên kết quả học cũng rơi vào top đầu trường ở một thị trấn nhỏ. Ngày qua ngày lại đến, cuộc sống của con cũng bình thường nếu như không có chuyện gia đình ngày ấy xảy ra.
Quá chán nản về chuyện gia đình, con bị quá nhiều thứ chi phối, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, không có cách nào để thuyên giảm. Thiếu dần sự quan tâm bởi mẹ đi làm suốt ngày để lo cơm cháo, ăn học, con bị các bạn rủ rê, lôi kéo vào thế giới ảo. Con nhanh chóng đắm chìm không lối ra, thường xuyên bỏ học mặc cho thầy cô có can ngăn, mẹ khuyên nhủ con.
Con đắm chìm vào game mà không lổi ra (Minh họa).
Lúc ấy, con vẫn còn trẻ con lắm, chẳng nghĩ thông suốt được điều gì. Bởi vậy, khi mọi thứ đã đi quá giới hạn, con không thể quay về con đường học hành vì bài này chồng chất bài kia, môn này chồng chất môn kia. Tinh thần bị ảnh hưởng, tính kiên trì của con cũng đánh mất dần qua những ngày chơi game.
Thời gian dần trôi, con cũng thi vào trường cấp ba của thị trấn với số điểm khiêm tốn. Cô giáo cũng tiếc nuối, bạn bè xuýt xoa vì nếu tập trung học hành, con có thể đỗ vào lớp chọn thay vì một lớp đại trà bình thường. Mọi thứ gần như sụp đổ với một anh chàng còn chưa đến tuổi trưởng thành trong suy nghĩ, áp lực dồn nén. Từ đó, con không tìm ra hướng đi đúng đắn cho riêng mình.
Áp lực khiến con không thể quay đầu lại.
Rồi những đợt thi thi đại học đến, con phải cảm ơn chúng vì đã cảnh tỉnh cho bản thân về năng lực thực tại bây giờ. Con đã phải bỏ game, bỏ tất cả để cố gắng ôn luyện, không làm mẹ buồn nữa.
Bao năm qua, con đã để mẹ phiền lòng quá nhiều. Mẹ so với 6 năm trước già hơn bao nhiêu, mắt cũng mọng trĩu vì những lần thức khuya và một số lần khóc không thành tiếng. Con chưa bao giờ giúp đỡ được mẹ về bất cứ điều gì, chưa bao giờ hỏi han, quan tâm tới mẹ mà chỉ lo cho cuộc sống của bản thân mình. Con quá ích kỉ phải không mẹ *khóc*.
Nhìn gia đình người ta, con chạnh lòng lắm.
Con sống tình cảm nhưng lại không thể nói thành lời. Sau 18 năm, con chưa nói câu: “Con yêu mẹ”, con cảm thấy mình làm khổ mẹ nhiều quá. Ngày thi đại học đang tới dần, không ai khác ngoài mẹ đưa con lên đại học để thi. Nhìn mẹ phấn khởi, lo cho con mọi việc từ nhà trọ, bữa cơm cho đến đưa đón con đến từng địa điểm theo yêu cầu mà không than thở bất cứ điều gì, con tự nhủ sẽ gắng hết sức mình để làm phần thưởng cho mẹ trong thời gian khổ cực vừa qua.
Mẹ luôn là người tình cảm nhất.
Rồi mai sau này, con có ra sao đi nữa, con có buồn, có mệt mỏi, có những tâm sự không nói thành lời, con cũng sẽ về với mẹ, về với gia đình thân yêu của mình. Con hứa sẽ cố gắng hết sức trong cuộc thi sắp tới, rồi mẹ con mình lại trở về với quê hương, tạm thời xa cái đất Hà Nội ngột ngạt này đã. Con chỉ muốn nói với mẹ một câu thôi: “Con yêu mẹ rất nhiều”.
Đứa con bất hiếu của mẹ
Đăng nhận xét