Những ngày lễ, ngày nghỉ, ngày tết, tôi không về quê. Thấy tôi ngồi một góc chơi game ở máy chủ, anh chủ động hỏi han, quan tâm.
Tâm sự game thủ mang lại cho người đọc một cái nhìn tổng quát hơn về đời sống, những điều khó nói, éo le của những con người yêu game, gắn bó với game trong thời gian qua. Hôm nay, chúng ta cùng đến với câu chuyện của một anh chàng có nickname Facebook Drea***, người đã inbox cho chúng tôi qua Fanpage . Ngồi biên tập lại câu cú của anh chàng này, chúng tôi cũng phần nào cảm thông, chia sẻ những áp lực mà anh đang gánh trên vai.
"Tôi năm nay 20 tuổi, cuộc sống đơn giản như bao con người khác thời cấp 3 nông nổi. Bố tôi gia trưởng lại nóng tính nữa, mẹ thì hiền lành hơn chút, gia cảnh gia đình không đến nỗi quá khó khăn nhưng vô cùng bấp bênh mỗi khi có sóng gió tới. Những ngày giông bão, ba tôi lại nổi cơn lôi đình, thường xuyên quát nạt tôi, em và mẹ.
Bố thường xuyên nổi nóng với tôi (Minh họa).
Trong một trận đòn roi của bố, lúc giới hạn chịu đựng đau đớn không thể chịu nổi nữa, tôi có cãi lại ông. Bố tôi tức giận, quyết tâm từ mặt tôi. Thời điểm ấy cũng gần sát kì thi đại học sắp tới. Lúc đó, bố tôi quyết tâm lắm, lại thêm ảnh hưởng của tính cách gia trưởng, cổ hủ trong hoàn cảnh khó khăn, tôi đành sang nhà ông bà ngoại để tiếp tục ôn thi. Dù ông bà, hàng xóm có khuyên bảo, bố tôi vẫn giữ lập trường. Tôi không trách bố tôi, mỗi người mỗi tính cách, hoàn cảnh ép buộc, tôi chấp nhận với số phận.
Trận đòn roi đến tới tấp (Minh họa).
Ngày ra đi, tôi chỉ có vài trăm nghìn đồng trong tay. Rồi tôi cũng đỗ đại học, một khoa thấp điểm của đại học nổi tiếng tại Hà Nội.
Khăn gói mãi cũng không đủ để xin vào kí túc xá, tôi chấp nhận “ở bụi” vài ngày, kiếm chỗ tạm bợ ngả đầu qua ngày. Tôi không có điện thoại, chấp nhận cắt đứt liên lạc với người ở quê. May thay, tôi gặp một người anh cùng quê, sau khi nghe câu chuyện của tôi, vài anh cùng phòng cũng thông cảm và ủng hộ tôi nhiều lắm.
Tôi bơ vơ, vạ vật những ngày đầu bỡ ngỡ (Minh họa).
Nhưng rồi đồng tiền cũng cạn dần, tôi dần dần tìm một công việc phù hợp với bản thân. Khu vực xung quanh tôi gần khá nhiều quán net, tôi quyết định mạnh dạn xin thử sức. Trải qua 2-3 quán net, khi nghe chuyện, anh chủ quán nhận tôi vào làm tạp vụ, bưng bê đồ ăn, nước uống. Dần dần, tôi phụ trách cả ca đêm, bao gồm tất cả mọi thứ.
Sau khi làm một thời gian, tôi cũng có một khoản tiền nho nhỏ cho riêng mình. Đầu tiên, tôi tự trang trải cuộc sống bản thân, dành dụm mua chiếc điện thoại 1280 huyền thoại. Tiếp đến, tôi tiết kiệm nộp tiền học và phòng lúc ốm đau.
Trông quán net để theo đuổi ước mơ.
Tôi bắt đầu chơi game và cũng nhận cắm nick cho chơi cùng tựa game nên kiếm thêm khoảng 400.000 - 500.000 VNĐ/ tháng. Cuộc sống game thủ của tốt bắt đầu từ ấy, tôi giao tiếp nhiều hơn, Offline cũng những người bạn mới, những anh em mới
Những ngày lễ, ngày nghỉ, ngày tết, tôi không về quê. Thấy tôi ngồi một góc chơi game ở máy chủ, anh chủ động hỏi han, quan tâm. Khi nghe tôi kể chi tiết, anh thông cảm, vỗ vai khen tôi và tăng thêm vài trăm ngàn tiền lương. Dù chẳng đáng là bao nhưng đó tôi cảm ơn anh, một nguồn động lực nho nhỏ để tiếp tục làm việc. Đôi khi tôi tự nghĩ: “Người thân cũng không bằng một phần người thế gian vậy”.
Họ nghỉ lễ còn tôi thì tiếp tục làm việc.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn gọi vài cuộc ngắn gọn về quê cho mẹ để hỏi thăm nhà cửa và cả bố tôi nữa. Bố vẫn vậy, bảo thủ và uống rượu nhiều hơn nữa. Bắt máy, mẹ khóc ngắn khóc dài, chỉ biết động viên tôi, mong tôi tìm được công việc ổn định.
Ấy vậy mà cũng hơn một năm trời trôi qua, tôi vẫn duy trì công việc học ở mức trung bình khá đồng thời trông coi quán net cho anh chủ. Tôi giao tiếp nhiều với đủ các loại game thủ, họ ngô nghê, không thạo việc đời, không giỏi xoay sở nhưng luôn tình cảm và nhiệt huyết lắm. Còn chuyện gia đình tôi, những thời gian đầu, tôi nhắm mắt lại là nước mắt tuôn. Rồi cũng quen, tôi chấp nhận cuộc sống như số phận vậy.
Tôi vẫn duy trì kết quả học ở mức ổn.
Tôi mơ ước về một tương lai sau này, một cuộc sống ổn định, một gia đình êm ấm dù khó khăn vất vả. Tôi không trách bố tôi, không trách những ngày bố từ mặt tôi bởi nếu không có ngày ấy, tôi đã không cứng cỏi như thế này. Tôi tự nhủ sau này mình sẽ không lặp lại những sai lầm như vậy để thế hệ sau có thể phát triển hết khả năng. Tôi chậm rãi bước về căn phòng trọ, nghĩ về những người bạn chơi game, những người đã giúp tôi trước đó và nghĩ về con đường mình đang lựa chọn.
Tôi vẫn tiếp tục theo đuổi giấc mơ.
Đăng nhận xét